Translate

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2020

Ý nghĩa đáng sợ sau 10 bài đồng dao phương Tây – Phần 1

Tôi khá chắc rằng hầu hết tất cả chúng ta vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời đều thích nghe và đọc những bài đồng dao của trẻ em. Ai sẽ không? Chúng vui nhộn, hấp dẫn và hơi vô nghĩa. Nhưng bạn có biết rằng nhiều bài đồng dao có vẻ ngây thơ trong sáng này thực sự có những ý nghĩa ẩn giấu — và không chỉ là những ý nghĩa thông thường mà còn là những ý nghĩa ghê rợn, đáng sợ?

10. Georgie Porgie

Georgie Porgie, pudding and pie,
Kissed the girls and made them cry;
When the boys came out to play,
Georgie Porgie ran away.

Dịch:

Georgie Porgie, bánh pudding và bánh ngọt,
Hôn các cô gái và khiến họ khóc;
Khi các con trai ra chơi,
Georgie Porgie đã bỏ chạy.


Ảnh minh hoạ. Nguồn : Google

Bài đồng dao có vẻ thân thiện với trẻ em này thực sự mang âm hưởng tình dục đối với nó. Georgie Porgie là một bức tranh biếm họa về George Villiers, một nhà quý tộc lưỡng tính sống từ năm 1592 đến năm 1628. George rất được vua James I sủng ái. Tình bạn của ông với nhà vua thân thiết đến mức ông có thể giành được quyền lực và địa vị to lớn chỉ trong một thời gian ngắn. khoảng thời gian — ông được phong là Công tước đầu tiên của Buckingham ở tuổi 31.

George và King James I được đồn đại là người yêu của nhau do tình bạn thân thiết của họ, và các tài khoản từ nhiều cuốn nhật ký và thư từ tòa án đã chứng minh điều này là đúng. Vua James I thậm chí còn tuyên bố tình yêu của mình dành cho George bằng cách công khai tuyên bố, “Bạn có thể chắc chắn rằng tôi yêu Bá tước Buckingham hơn bất kỳ ai khác, và hơn cả những người đang tập hợp ở đây. Tôi muốn nói thay cho tôi, và không nghĩ đó là một khiếm khuyết, vì Chúa Giê-xu Christ đã làm như vậy, và do đó tôi không thể bị đổ lỗi. Chúa đã có John của anh ấy, và tôi có George của tôi ”.

Mặc dù George có một mối tình bí mật với nhà vua, nhưng ông là một người lăng nhăng (… hôn các cô gái và khiến họ khóc…), và có quan hệ tình ái với nhiều phụ nữ, bao gồm cả con gái và thậm chí là vợ của nhiều quý tộc Anh. Vì được nhà vua ưu ái nên các nhà quý tộc Anh không có khả năng truy tố ông, do đó giải thích câu thoại “khi các chàng trai đến chơi, Georgie Porgie đã bỏ trốn”.

9. Rock-a-Bye, Baby

Rock a bye baby on the tree top,
When the wind blows the cradle will rock,
When the bough breaks the cradle will fall,
And down will come baby, cradle and all.

Dịch:

Tạm biệt đứa bé trên ngọn cây,

Khi gió thổi chiếc nôi sẽ lắc lư,
Khi cành cây gãy chiếc nôi sẽ rơi xuống,
Và sự rơi xuồng sẽ đến với đứa bé, cái nôi và tất cả.

Có nhiều giả thuyết giải thích nguồn gốc của bài hát ru được yêu thích nhất mọi thời đại này, nhưng có lẽ hấp dẫn nhất là thuyết xuất phát từ một phong tục của người Mỹ bản địa được thực hành hàng trăm năm trước.

Truyền thuyết kể rằng, một người hành hương nọ đã nhìn thấy một bà mẹ da đỏ người Mỹ treo con trên cây; đứa bé ở trong một cái nôi bằng vỏ cây bạch dương (… tạm biệt đứa bé trên ngọn cây…). Bài đồng dao này có hai ý nghĩa. Thứ nhất, bằng cách treo con trên cây , bà mẹ người Mỹ bản địa có thể làm việc tự do, biết rằng con mình an toàn trước những kẻ săn mồi động vật. Một lý do khác , được miêu tả trong bài đồng dao là những cơn gió thổi phía trên sẽ ru em bé ngủ (… khi gió thổi nôi sẽ lắc lư…) Tuy nhiên, phong tục này có thể gây tử vong cho em bé vì “khi cành cây gãy cái nôi sẽ rơi xuống, và  em bé, cái nôi và tất cả. "


Tác giả: IIIGroup Entertainment



Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

Truyền thuyết về "Jack keo kiệt"

 

Những quả bí ngô với khuôn mặt ma quái và được thắp sáng bởi nến là một dấu hiệu chắc chắn của mùa Halloween . Phong tục trang trí đèn lồng bắt nguồn từ Ireland, nơi những củ cải lớn và khoai tây được phục vụ như những thức ăn sớm. Trên thực tế, cái tên jack-o'-lantern, bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian của Ireland về một người đàn ông tên là Stingy Jack. Những người nhập cư Ireland đã mang truyền thống đến Mỹ, quê hương của bí ngô, và nó trở thành một phần không thể thiếu trong lễ hội Halloween.

Mọi người đã làm những chiếc đèn lồng vào dịp Halloween trong nhiều thế kỷ. Tục lệ này bắt nguồn từ một câu chuyện thần thoại của người Ireland về một người đàn ông có biệt danh là “Jack keo kiệt”. Theo câu chuyện, Stingy Jack đã mời Ác quỷ đi uống rượu với mình. Đúng như tên gọi của mình, Jack keo kiệt không muốn trả tiền cho đồ uống của mình, vì vậy anh ta đã thuyết phục Ác quỷ biến mình thành một đồng xu để Jack có thể sử dụng để mua đồ uống của họ. Khi Ác quỷ đã làm như vậy, Jack quyết định giữ tiền và bỏ vào túi của mình bên cạnh một cây thánh giá bằng bạc, điều này ngăn không cho Ác quỷ thay đổi trở lại hình dạng ban đầu. 

Jack cuối cùng đã giải thoát cho Ác quỷ, với điều kiện rằng anh ta sẽ không làm phiền Jack trong một năm và nếu Jack chết, anh ta sẽ không đòi lại linh hồn của mình. Năm sau, Jack lại lừa Quỷ leo lên cây hái một miếng trái cây. Khi ở trên cây, Jack đã khắc một dấu thánh giá vào vỏ cây để Ác quỷ không thể xuống cho đến khi Ác quỷ hứa với Jack sẽ không làm phiền anh ta trong mười năm nữa.

[demo] 10D8 - THPT Đa Phúc

Ngay sau đó, Jack chết. Theo truyền thuyết, Chúa sẽ không cho phép một nhân vật xấu xí như vậy vào thiên đàng. Ác quỷ, buồn bã vì thủ đoạn mà Jack đã chơi với anh ta và giữ lời không khai nhận linh hồn của anh ta, sẽ không cho phép Jack vào địa ngục. Ông đã tiễn Jack vào đêm tối chỉ với một hòn than đang cháy để soi đường cho anh. Jack đã cho than vào một củ cải chạm khắc và từ đó đến nay vẫn đi khắp Trái đất. Người Ireland bắt đầu gọi nhân vật ma quái này là "Jack of the Lantern", và sau đó, chỉ đơn giản là "Jack O'Lantern."

Ở Ireland và Scotland, người ta bắt đầu tự làm những phiên bản đèn lồng của Jack bằng cách khắc những khuôn mặt đáng sợ vào củ cải hoặc khoai tây và đặt chúng vào cửa sổ hoặc gần cửa ra vào để xua đuổi Jack keo kiệt và những linh hồn ma quỷ lang thang khác. Ở Anh, củ cải lớn được sử dụng. Những người nhập cư từ những quốc gia này đã mang theo truyền thống đèn bí ngô khi đến Hoa Kỳ. Họ nhanh chóng phát hiện ra rằng bí ngô, một loại trái cây có nguồn gốc từ Mỹ, làm nên những chiếc đèn lồng hoàn hảo.

 

Tác giả: IIIGroup Entertainment

 

 

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

Nhìn

Vào một buổi tối, khi ba mẹ cùng nhau tổ chức một buổi hẹn hò lãng mạng nhân kỷ niệm ngày cưới, tôi phải ở nhà một mình bị chôn vùi trong mớ bài tập cho kỳ nghỉ Thu. Trong khi làm bài tập, tôi đeo tai nghe nghe nhạc lớn để không cảm thấy cô đơn. Hôm đó trời có một cơn bão rất lớn, dù không nghe tiếng mưa nhưng tôi có thể thấy những cành cây nghiêng ngả trong gió bão kèm theo những  tia chớp bên ngoài khung cửa sổ, vâng, bàn học của tôi nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.

Không biết tôi đã ngồi đó bao lâu, nhưng ngay khi tôi bỏ tai nghe ra thì nhìn thấy ngoài cửa xe của ba mẹ đã về, liếc nhìn đồng hồ cũng đã gần một giờ sáng, cơn bão cũng đã ngừng từ bao giờ. Lúc này mẹ tôi đã ở trước cửa phòng thét lên giận dữ: “ Chuyện quái gì đã diễn ra?” Bối rối, tôi theo mẹ xuống lầu xem mẹ đang giận dữ vì chuyện gì. Tôi nhìn xuống thảm: Thảm dính rất nhiều vết chân đầy bùng đất của cơn bão tối qua. “ Con…con không biết những thứ này từ đâu ra” tôi lắp bắp “ Con ở suốt trên lầu cả đêm làm bài tập” Mẹ tôi chuyển từ tức giận sang sợ hãi. Lúc này, cả gia đình chúng tôi đều nhận ra: Có một người khác ở trong nhà – ngoại trừ chúng tôi.

Ảnh minh hoạ - google

Chúng tôi lần theo các dấu chân xem chuyện gì đã xảy ra, điều khủng khiếp là có bước chân vào nhà từ cửa sau nhưng chẳng có dấu chân bước ra khỏi nhà. Bất chợt, một tiếng “ ẦM” lớn vang vọng khắp nhà, lập tức nhìn ra cửa nhưng chúng tôi chỉ kịp nhìn thấy cửa trước vừa đóng lại. Lập tức tất cả chúng tôi chạy vào gara khoá kín các cửa lại, mẹ gọi ngay 911. Mẹ đã hét lên trong điện thoại “ HÃY ĐẾN ĐÂY NGAY LẬP TỨC” “ CÓ NGƯỜI ĐỘT NHẬP VÀO NHÀ CHÚNG TÔI”

Hàng giờ sau, xe cảnh sát cũng đến, cùng với hai cảnh sát. Một sĩ quan ở lại với chúng tôi trong khi người kia đi kiểm tra quanh nhà. Khi quay trở ra, vị cảnh sát kia nói rằng hiện giờ đã không có ai ở trong nhà, có thể yên tâm. Khi chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy lại tiếp tục hỏi “ Căn phòng trên lầu bên trái là của ai?” Ba mẹ đều quay lại nhìn tôi. Tôi rụt rè bước lên “ Là phòng của cháu”

Cô ấy yêu cầu tôi đi theo cô ấy, vào trong nhà, chúng tôi có thể thấy những dấu chân lấm lem bùn đất đi từ cửa sau, qua hành lang, trên những bậc thang và dừng trước ngưỡng cửa phòng tôi, có vẻ có đã đứng đây rất lâu, xung quanh là một vũng nước mưa lớn đọng lại. Nhưng đáng sợ hơn là nội dung được viết ngoệch ngoạc bằng bút lông trên tường gần cánh cửa:

“ 8h20 : nó đang vào nhà

8h37: nó quên khoá cửa sau

9h48: Nó có vẻ tập trung

10h15: quay lại đây

10h53: Nhìn tao

11h02: Nhìn tao này

11h37 : Nhìn tao này

11h54: Nhìn tao này

12h10: mày thật may mắn”

Đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy ám ảnh, không biết sẽ ra sao nếu lúc đó tôi thật sự QUAY LẠI và NHÌN thấy hắn.

 

Tác giả: IIIGroup Entertainment


Thứ Hai, 5 tháng 10, 2020

Người hàng xóm

Vì lý do công việc, tôi và Buddy – chú chó lớn lên cùng tôi phải chuyển nơi ở tới một thị trấn nhỏ. Ở đây, tôi đã thuê được một căn nhà xinh xinh gần nơi làm việc, con người thân thiện, khung cảnh yên bình, cuộc sống tràn đầy hy vọng. Duy chỉ có gã hàng xóm kỳ lạ luôn nhìn chằm chằm vào nhà tôi.

Ngày đầu tiên chuyển đến, ông ta có vẻ không thân thiện lắm, ngồi trên chiếc ghế dài trước nhà nhìn chúng tôi chuyển vào nhà dù tôi đã cố gắng tỏ ra thân thiện nhưng đều vô vọng. “ Chắc chỉ là một ông lão khó tính” tôi chẳng quan tâm lắm. Dù gì cũng đang mệt đừ người rồi.

Ngày thứ hai tôi đi làm về, vẫn thấy ông ta nhìn chằm chằm vào nhà. Hơi rợn người, tôi nhanh với tay mở cửa, ơ tôi tưởng mình đã khoá cửa trước khi đi rồi chứ, nhà cửa hôm nay lôn xộn hẳn, “Buddy, con làm trò gì ở nhà vậy”, một ngày thật mệt mỏi.

Ảnh minh hoạ - google

Ngày thứ ba, lão già này vẫn vậy, vẫn nhìn chằm chằm vào nhà tôi. Lần này, cửa nhà tôi mở tung, chuyện gì thế này, tôi vội vã tìm Buddy – mong không có bất cứ chuyện gì xảy ra với nó, đây là người bạn duy nhất của tôi trong thị trấn xa lạ này. Buddy đang nằm trên một vũng máu .Tôi ôm chầm lấy xác nó khóc tức tưởi. Trong vô thức, tôi lại thấy ánh mắt lão nhìn tôi chằm chằm, gương mặt không cảm xúc.

Cảnh sát đã đến ngay sau đó, kiểm tra qua loa rồi kết luận có thể thú hoang ở cánh rừng bên cạnh đã vào nhà khi tôi quên khoá cửa, và cắn chết Buddy vì trên người Buddy có vết xé rất mạnh, chắc đây là một con thú lớn. Họ còn dặn tôi nhớ khoá chặt cửa rồi rời đi. Tôi đã cố nói với họ mọi chuyện đều do lão già hàng xóm biến thái nhưng vô vọng, họ đã rời đi. Chẳng có con thú hoang nào có thể phá khoá cửa nhà tôi mỗi ngày và lấy đi tất cả thịt trong tủ lạnh, đặc biệt còn biết sử dụng dao – dao nhà tôi luôn biến mất một cách bất thường và khi thấy nó lại trên bếp, chúng luôn có vết máu. Chính lão, tôi cá chắc như vậy. Với cái cách lão nhìn chằm chằm vào nhà tôi, tôi còn tin rằng lão liên quan đến các vụ án mất tích gần đây trong thị trấn.  Cái tôi cần bây giờ là bằng chứng, quyết định mua một cái camera lắp trước nhà.

Ngày thứ tư, lão vẫn nhìn chằm chằm vào nhà tôi như cái cách lão luôn làm. Nhưng lão sẽ không thể làm vậy lâu nữa, tôi nhanh chống vào phòng khoá trái cửa nhà, tua nhanh camera, ông lão vẫn ngồi đó suốt buổi nhìn chằm chằm vào nhà tôi, cho đến khi lão ấy đã phơi nắng xong, đứng dậy quờ quạng bước vào nhà, tôi mới chợt nhận ra .. Ông ấy BỊ MÙ. Cùng lúc đó trong camera tôi đã nhìn thấy một thứ gì đó đi ra từ nhà tôi bước ra, nó khá giống người nhưng phân tích kỹ thì cũng không hẳn, thứ đó màu đen, có lông cao lớn và quan trọng là nó có chỉa khoá, một lúc sau tôi thấy nó vác về một cô gái người đầy máu – là Nancy, tôi có nghe nói cô ấy đã bị mất tích. Tôi lạnh cả người ngay lúc cầm điện thoại định gọi cho cảnh sát thì chợt nghe tiếng cái tủ quần áo sau lưng tôi đang mở ra….

 

Tác giả: IIIGroup Entertainment



Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2020

Tiếng động

Tôi đã trãi qua một số chuyện trong quá khứ mà đến nay vẫn chưa thể giải đáp được. Tôi đã sống ở Nhật Bản được hai năm, trên đảo Kyushu, một nơi khá xinh đẹp và hoang sơ. Tôi sinh sống bằng việc dạy tiếng Anh và thiết nghĩ tôi cũng làm khá tốt việc đó. Nhưng đó không nằm trong câu chuyện của tôi, câu chuyện này bắt đầu trong nơi ở của tôi – Một khu chung cư nhỏ gần trường học. Ở đây ngoài tôi ra còn có 9 giáo viên chung trường và một số gia đình người Nhật Bản. Các ngôi nhà ở đây đều có hai tầng, nhà kiểu phố, và nó mang một phong cách rất..Nhật. Trước khi tôi chuyển đến, căn nhà này cách đây 3 năm cũng là nơi ở của một giáo viên tiếng Anh khác, theo tôi biết sau khi cô ấy chuyển đi thì căn nhà bị bỏ trống đến tận bây giờ.

Tôi chuyển đến đêy vào đầu tháng 8, khi mà thời tiết ở Nhật Bản trở nên nóng ẩm khủng khiếp. Trời ẩm đến nỗi giấy dán tường bên trong căn hộ bị bong ra, có những chỗ cuộn lại với nhau,  một số chỗ bị mòn đến rách. Thật đáng sợ khi cái máy lạnh duy nhất trong căn hộ lại ở tầng dưới trong khi phòng ngủ lại ở tầng trên. Nó thật sự khó chịu, một số cuộc đấu tranh đã xảy ra trong đầu tôidẫn tới sự quyết định cuối cùng là dọn xuống tầng dưới ngủ nhằm trốn tránh cái nóng.

Và đó là lúc mọi chuyện bắt đầu…

Ảnh minh hoạ - google

Một ngày nọ, khi từ trường trở về, tôi phát hiện cánh cửa trượt ở sau nhà mở toang. Trước khi ra khỏi nhà tôi nhớ chắc chắn đã đóng chặt và khoá lại. Tôi khá hoảng sợ lo rằng nhà có kẻ đột nhập, một tên trộm hay tệ hơn là một tên biến thái nào đó chẳng hạn. Nhưng khi kiểm tra sơ bộ mọi vật vẫn có vẻ còn ở nguyên vị trí ban đầu, cũng không có dấu hiệu căn phòng bị lật tung như có trôm đột nhật. Vân còn lo sợ, tôi đã nhờ một người hàng xóm cùng tôi kiểm tra lại căn phòng một lần nữa, thật sự là không tìm được điều gì bất thường. Lúc này tôi thở phào nhẹ nhõm chắc cũng không có gì to tát. Có lẽ có một đứa trẻ bản xứ nào đó tò mò nên đột nhập vào để xem cách sống của một người nước ngoài (cũng chẳng có mấy người nước ngoài đến đây)

Tối đó, tôi đang ở dưới nhà trãi điệm chuẩn bị ngủ như mọi ngày thì nghe có tiếng bước chân đi lòng vòng ở tầng trên, như có ai đó đi lại giữa các phòng. Rồi bỗng im bặt.

Lúc này tôi nằm trong chăn trùm kín người, nín thở. Tôi kinh hãi nghĩ rằng kẻ đột nhập vào nhà mình lúc chiều vẫn còn ẩn nấp trong nhà và đang đi lại ở tầng trên. Bỗng tôi nghe một tiếng “Đùng” rất lớn như có gì đó rất to và nặng rơi từ trên lầu xuống gần tôi. Lật tung chăn tôi không kịp nhìn đã bỏ chạy ra khỏi nhà kêu gọi sự giúp đỡ của hàng xóm. Nhưng khi mọi người vào nhà kiểm tra thì ..không có gì cả.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy mỗi đêm, làm tôi không thể nào ngủ được.

Trong một lần đến bar địa phương cùng với một giáo viên dạy tiếng Anh khác, anh ấy đã sống ở khu chung cư này khá lâu. Tôi bắt đầu kể cho anh ấy nghe về những tiếng động xảy ra hằng đêm. “ Mọi chuyện đều có lý do cả” Anh nói “ Trước kia, có một người phụ nữ đã treo cổ tự sát trong chính căn nhà đó, ngay sau khi cô bi chồng ỏ rơi. Người Nhật không cho thuê vì nghĩ rằng căn nhà ấy đã bị nguyền rủa. Căn nhà bị bỏ trống cho đến hki Hội đồng giáo dục quyết định cho các giáo viên nước ngoài thuê lại.”

Tôi đã từng nghĩ anh ta chỉ đang cố gắng bịa ra một câu chuyện hù doạ tôi. Nhưng bán tính bán nghi, tôi quyết định gặp Hiệu trưởng đễ hõi rõ. Nhưng ngay khi nghe chuyện, mặt ông ta trắng bệch, chỉ nói lẩm bẩm vị giáo viên kia không nên nói tôi nghe những điều đó.Khi tôi cố gặn hỏi thêm thì ông ấy cứ lấp lửng, không khẳng định hay phủ nhận làm tôi trở nên rất hoang mang.

Tôi không biết thật sự điều gì đã xảy ra nhưng vào mùa hè, mỗi đêm tôi lại nghe thấy tiếng động đó. Sau này, tôi đã chuyển lên ầu ngủ nhưng tiếng động đó vẫn diễn ra…


Tác giả: IIIGroup Entertainment



Một xu

Vào mùa đông, gió thổi lạnh, khắp nơi được phủ đầy tuyết, một doanh nhân vừa hoàn thành công việc đang rời khỏi văn phòng c...