Tôi đã trãi qua một số chuyện trong quá khứ mà đến nay vẫn chưa thể giải đáp được. Tôi đã sống ở Nhật Bản được hai năm, trên đảo Kyushu, một nơi khá xinh đẹp và hoang sơ. Tôi sinh sống bằng việc dạy tiếng Anh và thiết nghĩ tôi cũng làm khá tốt việc đó. Nhưng đó không nằm trong câu chuyện của tôi, câu chuyện này bắt đầu trong nơi ở của tôi – Một khu chung cư nhỏ gần trường học. Ở đây ngoài tôi ra còn có 9 giáo viên chung trường và một số gia đình người Nhật Bản. Các ngôi nhà ở đây đều có hai tầng, nhà kiểu phố, và nó mang một phong cách rất..Nhật. Trước khi tôi chuyển đến, căn nhà này cách đây 3 năm cũng là nơi ở của một giáo viên tiếng Anh khác, theo tôi biết sau khi cô ấy chuyển đi thì căn nhà bị bỏ trống đến tận bây giờ.
Tôi chuyển đến đêy vào đầu
tháng 8, khi mà thời tiết ở Nhật Bản trở nên nóng ẩm khủng khiếp. Trời ẩm đến nỗi
giấy dán tường bên trong căn hộ bị bong ra, có những chỗ cuộn lại với
nhau, một số chỗ bị mòn đến rách. Thật
đáng sợ khi cái máy lạnh duy nhất trong căn hộ lại ở tầng dưới trong khi phòng
ngủ lại ở tầng trên. Nó thật sự khó chịu, một số cuộc đấu tranh đã xảy ra trong
đầu tôidẫn tới sự quyết định cuối cùng là dọn xuống tầng dưới ngủ nhằm trốn
tránh cái nóng.
Và đó là lúc mọi chuyện bắt
đầu…
Một ngày nọ, khi từ trường
trở về, tôi phát hiện cánh cửa trượt ở sau nhà mở toang. Trước khi ra khỏi nhà
tôi nhớ chắc chắn đã đóng chặt và khoá lại. Tôi khá hoảng sợ lo rằng nhà có kẻ
đột nhập, một tên trộm hay tệ hơn là một tên biến thái nào đó chẳng hạn. Nhưng
khi kiểm tra sơ bộ mọi vật vẫn có vẻ còn ở nguyên vị trí ban đầu, cũng không có
dấu hiệu căn phòng bị lật tung như có trôm đột nhật. Vân còn lo sợ, tôi đã nhờ
một người hàng xóm cùng tôi kiểm tra lại căn phòng một lần nữa, thật sự là
không tìm được điều gì bất thường. Lúc này tôi thở phào nhẹ nhõm chắc cũng
không có gì to tát. Có lẽ có một đứa trẻ bản xứ nào đó tò mò nên đột nhập vào để
xem cách sống của một người nước ngoài (cũng chẳng có mấy người nước ngoài đến
đây)
Tối đó, tôi đang ở dưới
nhà trãi điệm chuẩn bị ngủ như mọi ngày thì nghe có tiếng bước chân đi lòng
vòng ở tầng trên, như có ai đó đi lại giữa các phòng. Rồi bỗng im bặt.
Lúc này tôi nằm trong
chăn trùm kín người, nín thở. Tôi kinh hãi nghĩ rằng kẻ đột nhập vào nhà mình
lúc chiều vẫn còn ẩn nấp trong nhà và đang đi lại ở tầng trên. Bỗng tôi nghe một tiếng “Đùng” rất lớn như có gì đó rất to và nặng rơi từ trên lầu xuống gần
tôi. Lật tung chăn tôi không kịp nhìn đã bỏ chạy ra khỏi nhà kêu gọi sự giúp đỡ
của hàng xóm. Nhưng khi mọi người vào nhà kiểm tra thì ..không có gì cả.
Mọi chuyện cứ diễn ra như
vậy mỗi đêm, làm tôi không thể nào ngủ được.
Trong một lần đến bar địa
phương cùng với một giáo viên dạy tiếng Anh khác, anh ấy đã sống ở khu chung cư
này khá lâu. Tôi bắt đầu kể cho anh ấy nghe về những tiếng động xảy ra hằng
đêm. “ Mọi chuyện đều có lý do cả” Anh nói “ Trước kia, có một người phụ nữ đã
treo cổ tự sát trong chính căn nhà đó, ngay sau khi cô bi chồng ỏ rơi. Người Nhật
không cho thuê vì nghĩ rằng căn nhà ấy đã bị nguyền rủa. Căn nhà bị bỏ trống
cho đến hki Hội đồng giáo dục quyết định cho các giáo viên nước ngoài thuê lại.”
Tôi đã từng nghĩ anh ta
chỉ đang cố gắng bịa ra một câu chuyện hù doạ tôi. Nhưng bán tính bán nghi, tôi
quyết định gặp Hiệu trưởng đễ hõi rõ. Nhưng ngay khi nghe chuyện, mặt ông ta trắng
bệch, chỉ nói lẩm bẩm vị giáo viên kia không nên nói tôi nghe những điều đó.Khi
tôi cố gặn hỏi thêm thì ông ấy cứ lấp lửng, không khẳng định hay phủ nhận làm
tôi trở nên rất hoang mang.
Tôi không biết thật sự điều
gì đã xảy ra nhưng vào mùa hè, mỗi đêm tôi lại nghe thấy tiếng động đó. Sau
này, tôi đã chuyển lên ầu ngủ nhưng tiếng động đó vẫn diễn ra…
Tác giả: IIIGroup Entertainment
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét