[
WHERE BAD KIDS GO – KẾT CỤC CỦA LŨ TRẺ HƯ ]
Câu
chuyện ớn lạnh này bắt nguồn từ một phóng viên ảnh giấu tên đến từ Lebanon, người
này nhớ lại quãng thời gian lớn lên trong tình trạng sợ hãi và bất ổn liên tục
trong giữa những năm 1980, một trong những thời kỳ hỗn loạn và chiến tranh tàn
khốc nhất trong lịch sử đất nước. Câu chuyện được viết lại như sau:
“Vào
năm 6, 7 tuổi khi sống ở Lebanon – Đất nước bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh
và các vụ giết người kinh tởm. Trong giai đoạn đen tối nhất của chiến tranh, một
trong những lúc hiếm hoi tiếng bom ngừng rơi, tôi được ngồi ở nhà để xem ti vi
và tình cờ tôi xem được nó. Nó là một chương trình dành cho trẻ em, những lại
khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, khó hiểu. Mỗi tập là chuỗi những hình ảnh kinh dị
và tàn nhẫn; âm thanh dường như là những đoạn nhạc đang bị mất phương hướng và
những câu chuyện đe dọa dường như nhắm vào những đứa trẻ kéo dài suốt 30 phút.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ đây chỉ là chiến thuật của đài truyền hình để cố
gắng giữ chân những đứa trẻ không ra khỏi nhà, hù doạ để chúng sợ mà không dám
làm những chuyện hư hỏng. Những tựa đề trong mỗi tập luôn dấy lên sự căng thẳng
về mặt tâm lý trong hệ giá trị đạo đức ví dụ như : “lũ trẻ hư thức khuya”, “lũ
trẻ hư có bàn tay ở dưới giường khi chúng ngủ”, “lũ trẻ hư ăn cắp đồ ăn ở nhà bếp
ban đêm”.
Ảnh: google |
Nó
được chiếu bằng tiếng Ả Rập nên tôi cũng không hiểu về nó lắm, chỉ biết rằng
hình ảnh trong đó thật sự sống động cứ như nó là sự thật vậy. Nhưng điều làm
tôi ám ảnh nhất tới bây giờ chính là cảnh kết của các tập phim. Cảnh kết giữa mỗi
tập đều giống nhau, máy quay sẽ phóng to một cánh cửa cũ kỹ, rỉ sét. Khi
máy quay tiến dần đến gần cửa hơn, những tiếng hét sẽ trở nên rõ ràng hơn và thậm
chí đôi khi là tạo ra cảm giác hết sức đau đớn ẩn chứa trong tiếng hét. Điều
đó cực kỳ đáng sợ, đặc biệt là đối với tâm trí của trẻ em. Sau đó, một dòng
chữ tiếng Ả Rập sẽ hiện lên màn hình: “Đây là kết cục của lũ trẻ hư”. Cuối
cùng, cả hình ảnh và âm thanh sẽ mờ dần, và kết thúc tập phim.
Mãi
đến khi lớn lên, tôi cũng đã trở thành một phóng viên báo chí, chương trình đó
vẫn còn ở trong tâm trí tôi một cách rời rạc. Để thoát khỏi sự ám ảnh đó tôi phải
tiến tới một quyết định, làm rõ chương trình khi đó. Sau nhiều năm tìm hiểu qua
những manh mối chắp nối nhau, tôi cũng đã tự hào tìm được vị trí chính xác của
studio, nơi phần lớn chương trình được ghi lại. Đó là một ngôi nhà hoang tàn,
có lẽ đã bỏ hoang suốt khi Chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc.
Tôi
bước vào tòa nhà với máy ảnh của mình. Toà nhà này đã bị đốt cháy từ bên
trong. Có thể một tai nan nào đó làm cho đám cháy bị bùng phát hoặc có thể ai
đó đã muốn thiêu hủy tất cả mọi bí ẩn bên trong. Sau vài giờ thận trọng tiến
vào phòng thu và chụp ảnh, tôi tìm thấy một căn phòng phía xa studio, bị cô lập
và chỉ có một con đường mòn nhỏ dẫn vào. Bất chấp nỗi sợ vô hình thuở nhỏ, tôi
đã đến và nhận ra đây chính xác là cánh cửa rỉ sét trong chương trình Where bad
kids go. Chỉ cần bước qua cánh này, mọi sự thắc mắc của tôi sẽ có lời giải. Sau
khi phải xoay sở mở ra được vài ổ khóa cũ và phá vỡ cánh cửa nặng nề, tôi đã
đóng băng ở ngưỡng cửa trong vài phút. Những gì tìm thấy bên trong khiến máu
tôi đông cứng lại vì kinh hoàng. Đó là một căn phòng nhỏ, và một khung cảnh
cực kỳ bệnh hoạn. Rải rác trong là những mảnh xương và những vệt khô dài của những
thứ trông giống như máu và phân trộn lẫn với nhau cùng với nó là những mảnh thịt
khô bị teo lại rải rác đầy phòng. Cùng với một mùi hôi kinh khủng sọc vào
khoang mũi, mùi khiến bất cứ ai ngửi cũng phải buồn nôn.
Tuy
nhiên, điều thực sự làm tôi sợ hãi, khiến tôi quay lưng đi và không bao giờ muốn
quay lại, đó là chiếc micro được khóa chặt, treo trên trần nhà giữa phòng ...”
Thời
bấy giờ là lúc mới bước qua chiến tranh, sẽ mấy ai quan tâm nếu phát hiện ra
trong chiến tranh đã xuất hiện môt căn phòng đầy máu. Cũng không chắc rằng đó
có phải là một căn phòng tra tấn tù binh trong chiến tranh và ekip chương trình
where bad kids go đã xin thu âm thanh bằng micro kia để làm âm thanh phim một
chương trình trẻ em. Hay tệ hơn, đó thật sự là nơi kinh khủng dành cho trẻ hư.
Cũng chẳng ai biết được những người bên trong căn phòng đã trãi qua những gì.
Nhưng chúng ta có thể suy ra được từ chiếc micro treo giữa phòng rằng những tiếng
thét đau đớn phát ra sau cánh cửa từ chương trình where the bad kid go là THẬT.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét