[Búp bê Robert – tiền thân của Chucky]
Nếu là một trong những tín đồ của dòng phim kinh dị, chắc ít nhiều cũng có ấn tượng với cái tên Chucky – một con búp bê tóc đỏ chuyên dùng dao chạy quanh truy sát các nạn nhân xấu số. Vậy nguồn cảm hứng nào để tạo nên Chucky sát nhân? – Đó chính là Robert.
Thật sự thì Robert không có điểm nào giống Chucky dù tính từ ngoại hình đến tính cách. Nhưng rõ ràng nó cũng là một trong những cái tên đình đám trong giới búp bê bị ám nổi tiếng như chị đại Annabelle, Mandy… Và có vẻ như câu chuyện bên ngoài của Robert còn gây ra nỗi sợ dai dẳng cùng với sự ám ảnh kinh hoàng lớn hơn hẳn so với phiên bản điện ảnh của nó.
Câu chuyện bắt đầu vào cuối những năm 1800, gia đình Thomas Otto lừng danh chuyển đến một biệt thự ở góc đường Eaton và Simonton ở Key West, Florida, giờ đây được gọi là Nhà nghệ sĩ. Gia đình Ottos nổi tiếng với việc nghiêm khắc với những người hầu, thậm chí sẽ ngược đãi họ. Đó cũng là cách họ đối xử với một người hầu gái tên Haiti – Bảo mẫu của con trai họ, Robert Otto. Một ngày nọ, bà Otto tuyên bố đã chứng kiến cô hầu gái Haiti đang thi chuyển một thứ bùa thuật đen ở sân sau biệt thự nên lập tức đuổi cô ra khỏi nhà.
Trước khi rời đi, bảo mẫu đã tặng cho Robert một món quà từ biệt. Đó là một con búp bê trông giống người về kích thước, cao 3 feet (khoảng 1 mét, tương đương chiều cao với Robert lúc đó), có nút cài mắt, tóc người (được cho là của Robert) và chứa đầy rơm. Hiện tại “nó” như một cậu bé mơ hồ giống người, mặc quần áo thuỷ thủ của người chủ đã chết. Như thể điều đó không đủ đáng sợ, có một con chó đồ chơi trông kỳ quái ngồi trên đùi con búp bê. Tuy nhiên, không giống như hầu hết các con chó săn khác, chú chó của búp bê Robert có đôi mắt to, lồi và cái lưỡi dài lè nhè ra khỏi miệng.
Búp bê này không giống như bất cứ con búp bê nào từng tồn tại trên thế gian này, nó rất đặc biệt. Cậu bé Robert rất yêu thương con búp đặt nên đã đặt cho nó cái tên theo tên mình và thường mặc cho nó quần áo cùa anh ta như thể đây là Robert thứ hai. Búp bê Robert trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy của cậu bé. Cậu luôn mang nó theo trong những chuyến đi mua sắm vào thị trấn. Con búp bê có một chỗ ngồi ở bàn ăn tối, nơi Robert sẽ lén nó cắn thức ăn khi bố mẹ không nhìn thấy. Robert thậm chí sẽ được ngủ trên giường với cậu bé vào ban đêm. Chẳng mấy chốc, mối quan hệ ngây thơ này đã mang một bản chất kỳ lạ.
Ngay sau đó, cậu bé có một yêu cầu quái dị là được gọi bằng tên đệm của mình – Gene. Chuyện này càng ngày càng kỳ cục, mẹ của cậu bé đã rất tức giận và không đồng ý với yêu cầu vô lý đó, nhưng cậu bé khăng khăng khẳng định với mẹ rằng Robert là tên của búp bê, không phải của cậu. Dường như con búp bê không còn là bản sao nữa mà đã thay thế cậu bé. Những câu chuyện kỳ lạ xung quanh con búp bê ngày càng xảy ra nhiều hơn. Ví như ba mẹ và những người hầu nhà Otto thường xuyên nghe được những cuộc trò chuyện giữa Gene và ai đó trong phòng đồ chơi. Mới đầu họ chỉ nghĩ đơn giản đó chỉ là một người bạn tưởng tượng của cậu bé như bao đứa trẻ khác. Nhưng sự việc trở nên kinh dị hơn khi đã có một giọng nói đáp lại Gene, đó là một giọng nói trầm hơn, vì lo sợ có ai trong phòng nên mọi người vẫn thường xuyên kiểm tra khi cuộc trò chuyện diễn ra, nhưng trong phòng chẳng có ai ngoại trừ Robert. Đôi khi Gene sẽ trở nên rất kích động, lo lắng cho những người hầu và mẹ của cậu. Thỉnh thoảng, bà Otto sẽ xông vào phòng, và giật mình khi thấy con trai mình thu mình lại ngồi trong một góc trong khi Robert ngồi trên ghế hoặc trên giường đầu nghiêng về phía Gene như đang liếc cậu. Và sau tất cả, đây mới chỉ là khởi đầu.
Bộ đồ thuỷ thủ của Gene (cậu bé bên phải) cũng là bộ đồ của búp bê Robert cho tới thời điểm nó được đem vào bảo tàng. Ảnh: google.com |
Các đồ vật bị di chuyển khắp biệt thự, thỉnh thoảng còn bị ném vỡ. Đồ chơi của Gene bị cắt xén và trong nhà có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích. Bất cứ khi nào những hành động bất thường này diễn ra, Gene luôn biện hộ rằng: “Robert đã làm điều đó!”. Thật lố bịch khi đổ lỗi cho một con búp bê, nhưng dù bị doạ nạt hay chịu phạt thì Gene vẫn kiêng định rằng cậu bé bị oan và Robert đã đổ lỗi cho cậu. Mọi sự việc xảy ra trong biệt thự ngày càng kỳ quái, kinh dị đến mức các người hầu trong gia đình đều lần lượt xin nghỉ, khi được hỏi lý do, họ đều nói do con búp bê không cho họ làm việc. Nhiều tin đồn nói rằng bảo mẫu Haiti là một phù thuỷ, vì oán hận gia đình đã ngược đãi và đuổi đi, Haiti đã yểm một loại ma thuật đen lên con búp bê do chính tay cô làm nhờ nó trả thù cho cô rồi biến mất trong đêm mưa. Đến nước này, gia đình Otto đã không thể làm lơ thêm nữa, họ quyết định phải giải quyết con búp bê. Với sự giới thiệu của một người họ hàng, cha mẹ của Gene đã tách được búp bê Robert khỏi Gene. Robert được phong ấn trong một chiếc hộp đặt trên gác mái biệt thự và có thể nói mọi thứ tưởng chừng như chấm dứt…
Sau nhiều năm, Gene đã tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật ở Chicago và Liên đoàn sinh viên nghệ thuật ở New York, Gene Otto đã đến Paris Sorbonne, nơi anh gặp vợ mình, Anne. Có vẻ cuộc sống đã giúp anh quên mất Robert. Nhưng khi ông Otto qua đời, Gene đã được thừa kế lại ngôi biệt thự xưa. Gene lúc này đã trở thành một hoạ sĩ, một căn biệt thự thời Victoria có vẻ là một nơi tuyệt vời cho một nghệ sĩ như anh. Một ngôi biệt thự cổ rộng lớn, một phòng tranh riêng, một cô vợ xinh đẹp thì còn gì hạnh phúc hơn. Sau khi dọn vào nhà, Gene đã đi vòng quanh để ôn lại kỷ niệm ấu thơ, và một thế lực nào đó đã dẫn anh đến…gác mái. Mọi người cũng đoán được, Robert đã không ngủ yên, nó chỉ đang chờ đợi người giải thoát nó. Khi Gene tìm ra người bạn cũ thời ấu thơ, cũng là khi cuộc đời anh bước vào chuỗi ngày kinh hoàng mà anh không nhận ra. Ngay khi gặp lại Robert, anh đã lập tức bị ám ảnh bởi nó, anh trở nên lập dị khư khư giữ lấy một con búp bê kinh dị đến mức vợ anh cảm thấy bất mãn.
Robert đã có một căn phòng riêng trên gác, khi không theo Gene, Robert được ngồi trên một chiếc ghế đối diện với cửa sổ trên lầu, nơi mà người qua đường có thể nhìn thấy bên dưới. Có lần, một thợ sửa ống nước được thuê để sửa chữa xung quanh biệt thự đã nghe thấy tiếng cười của trẻ em, mặc dù lúc đó không ai ở nhà. Khi nhìn quanh phòng, người thợ sửa chữa nhận thấy Robert di chuyển từ một bên cửa sổ sang bên kia, hơn nữa, ông đã thề rằng những đồ vật nằm trong lòng Robert lúc đầu lại nằm ở phía bên kia căn phòng như thể Robert ném chúng.
Mặc dù đường qua biệt thự rất xinh đẹp, nhưng những người qua đường đã sớm tránh đi lại gần đây. Người dân địa phương khẳng định rằng con búp bê sẽ biến mất và sau đó xuất hiện trở lại hướng khác, hoặc ánh mắt của anh ta sẽ nhìn theo họ khi họ đi qua. Khách thăm biệt thự cũng tuyên bố rằng họ có thể nghe thấy tiếng bước chân từ gác mái và mọi thứ dường như sẽ tự di chuyển trong ngôi nhà, mà không có lời giải thích.
Vợ Gene đã không chịu nổi con búp bê, và Gene cũng vậy. Nhưng anh ..sợ Robert. Cuộc hôn nhân giữa họ dần trở nên chua chát cho đến khi vợ anh phát điên và qua đời. Sự việc này đã làm Gene rất sốc, anh cũng trở nên điên loạn đổ lỗi cho Robert rồi cũng qua đời. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ có niềm tin mãnh liệt rằng mọi tội lỗi đều từ Robert. Họ sợ con búp bê.
Trong một thời gian dài, Robert vẫn ở trong căn biệt thự trống. Nó đã tấn công mọi người, đôi khi nhốt họ trên gác mái. Có nhiều người đi qua khẳng định đã nghe thấy tiếng cười xấu xa phát ra từ phòng của Robert.
Sau khi Otto qua đời vào năm 1974, một người phụ nữ tên Myrtle Reuter đã mua lại căn biệt thự, điều đó có nghĩa là Robert có một người chăm sóc hoàn toàn mới. Con búp bê vẫn ở trên phòng riêng trên gác mái của mình. Việc Robert được tìm thấy khắp nhà cũng không còn là điều gì xa lạ. Cho đến một đêm nọ, Robert được tìm thấy dưới chân giường bà Reuter đang cười khúc khích với con dao làm bếp trong tay. Ngay lập tức bà chạy ra khỏi nhà ngay trong đêm đó. Myrtle Reuter không thể nào chấp nhận nổi một con búp bê bị ám lòng vòng trong nhà với ý định giết mình. Cuối cùng, cô tặng món đồ chơi đáng sợ này cho Bảo tàng Fort East Martello.
Robert sau khi được chuyển đến Bảo tàng East Martello ở Key West, nó đã được đặt trong lồng kính để du khách có thể tham quan. Mặc dù được dọn đến nơi ở mới, con búp bê vẫn không từ bỏ tính cách hung hăn. Du khách và nhân viên khẳng định họ đã nhìn thấy con búp bê di chuyển. thi thoảng nụ cười của con búp bê trở nên cau có một cách đáng sợ.
Một nhân viên dọn dẹp ở khu vực của Robert kể lại cô ấy đã tắt hết đèn và rời đi sau khi dọn dẹp xong phòng của Robert, nhưng ngày hôm sau cô ấy đã đến bảo tàng sớm nhất để dọn dẹp trước khi mở cửa cô thấy đèn vẫn sáng, còn Robert không ở trong lồng kính nữa, chân con búp bê lại dính các vết bẩn như đã đi đâu đó trong đêm hôm qua.
Búp bê Robert trong bảo tàng. Ảnh: google.com |
Các du khách truyền tay nhau rằng, nếu muốn chụp hình Robert, bạn phải xin phép một cách lịch sự. Nó sẽ nghiêng nhẹ đầu để biểu hiện cho bạn thấy sự đồng ý của nó. Nếu không, tấm hình của bạn sẽ không xem được, có thể máy ảnh hay điện thoại của bạn bị hư, hay hết pin ngay khi bạn chụp hình dù một phút trước pin vẫn đầy. Những trường hợp kỳ lạ đến nỗi khi bạn ra khỏi căn phòng chứa Robert, thiết bị của bạn sẽ hoạt động như bình thường. Cũng có trường hợp bạn chụp được ảnh của Robert khi không xin phép, nhưng khi ra khỏi đó, những tấm hình kia chỉ là những mảng hình lỗi. Một số người nói con búp bê thậm chí sẽ nguyền rủa bạn khi bạn có những hành động khiếm nhã, đùa cợt với nó. Chưa ai kể lại con búp bê đã làm những gì nhưng thực tế cho thấy một ngày trung bình có 1-3 bức thư gửi đến búp bê Robert với lời xin lỗi chân thành hay thậm chí là van xin tha tội vì đã không tôn trọng nó trong chuyến tham quan. Kể từ khi đến, Robert đã nhận được gần 1.000 bức thư. Nhưng đó không phải là tất cả những gì nó đã nhận được, nhiều du khách đã để lại bên dưới lồng của nó kẹo, tiền, và đôi khi thậm chí là xương.
Ai lại có thể nghĩ rằng một con búp bê vải có thể có nhiều sức mạnh như vậy? Cho đến ngày nay, Robert vẫn ở Bảo tàng East Martello trong bộ đồ thủy thủ của người chủ đầu tiên đã chết, tay nắm chặt con chó nhồi bông của mình, tiếp tục gây ra sự ám ảnh quỷ dị cho mọi người.
IIIGroup dịch và biên tập