Translate

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2021

Một xu

Vào mùa đông, gió thổi lạnh, khắp nơi được phủ đầy tuyết, một doanh nhân vừa hoàn thành công việc đang rời khỏi văn phòng của mình. Khi bước ra khỏi toà nhà, anh nhìn thấy một đứa bé đang ngồi trên đường, mặc một chiếc quần xà lỏn bạc màu và một chiếc áo thun sờn vai đang run cầm cập vì lạnh.

“ Ông chủ, cho con xin một xu” Cậu bé van nài.

“Tránh xa tao ra” Người đàn ông khinh miệt phủi vai áo, bước lên xe và bỏ đi.

Vị doanh nhân này khá thành công trông lĩnh vực tài chính. Ông ta khá giàu có, có nhiều tiền trong ngân hàng, sở hứu một căn nhà xa hoa ngay giữa thành phố nhưng chưa bao giờ ông ta cho tiền người nghèo dù chỉ là một xu. Ông tuyên bố sẽ không bao giờ làm từ thiện, ông không muốn cho tiền những kẻ lười biếng sống bám vào việc xin tiền người khác.

Tối hôm đó, khi đi ký hợp đồng về, chuẩn bị chạy xe vào nhà, ông bị sốc khi thấy cậu bé lúc sáng, vẫn bộ quần áo thân hình gầy gò đang ở trước cửa nhà mình.

“ Ông chủ, cho con xin một xu” cậu bé nói.

Không mảy may suy nghĩ, ông ta đẩy mạnh cậu bé xuống đất rồi bước vào nhà. Anh ngồi xuống phòng khách, trước lò sưởi ấm áp, bật ti vi lên. Người vợ mang một khay hoa quả và thức ăn lên đặt trước mặt anh ta. Khi đang ăn, ông ta bất giác nhìn ra cửa sổ, thấy cậu bé đang đứng đó, tay ôm lấy nhau giữ ấm trong cái thời tiết cắt da cắt thịt. Ông ta thở dài một cách bực bội rồi đứng dậy và kéo rèm cửa.

Sáng hôm sau, khi đang ra khỏi nhà đi làm, cậu bé vẫn ở đó,

“ Ông chủ, cho con xin một xu” Cậu bé nói

Người đàn ông cáu kỉnh phớt lờ cậu bé, lên xe chạy đi. Bánh xe của ông xoay bắn tuyết vào đầy người cậu bé. Tối hôm đó, khi ông ta trở về, cậu bé như đang đợi sẵn người đàn ông ở nhà. Ông ta đã chán ngây khi phải gặp cậu bé, anh mò mẫn trong túi, tìm ra một xu và vứt về phía cậu bé.

“ Có một xu chết tiệt của m đó” Người đàn ông thét lên “ Giờ thì cút đi, đừng làm phiền tao nữa”

Cậu bé nhặt đồng xu lên, bỏ đi và không nói một lời.

Ngày hôm sau, sau giờ làm việc, người đàn ông bước ra nhưng không thấy cậu bé nữa, đường phố vắng tanh. Ông lái xe về nhà, cũng không thấy cậu bé. Ông bước vào nhà, hôn vợ, ăn tối và xem ti vi. Dương như cậu bé đã biến mất.

Vào nửa đêm, vị doanh nhân đang ngủ cùng vợ thì nghe như một bàn tay lạnh lẽo đang chạm vào vai mình. Một giọng nói thì thầm bên tai: “ Ông chủ, cho con xin một xu”

Người đàn ông sợ hãi thét lên và nhảy ra khỏi giường, nhưng khi bật đèn thì không thấy ai khác trong phòng. Vợ ông đãng cố gắng trấn tỉnh ông chắc ông đang bị ám ảnh với cậu bé ăn xin kia quá mà ảo giác. Ông ta nằm xuống giương, nhưng cả đêm hôm đó ông ta không thể nào ngủ được.

Ký ức của ông ta vô cùng mờ mịt, khi trời gần sáng, ông ta bước lên gác nơi để đồ cũ, tìm lại và lật xem những cuốn kỷ yếu của mình. Lật từng trang, ông ta tìm thấy bức ảnh kỷ yếu của cậu bé mà ngày xưa ông bắt nạt không thương tiếc. Cuốn kỹ yếu rơi xuống khỏi tay ông ta. Đó là cũng là cậu bé ăn mày.

Dần dần, ký ức của ông cũng dần trở lại, ông ta nhớ ngày đó ông ta cùng với 3 người bạn đã kéo cậu bé đó ra con sông địa phương. Sau khi đánh đập, họ đã cùng nhau xô cậu bé đó xuống vùng nước băng giá rồi bỏ đi không thèm để ý. Ngày hôm sau cậu bé tội nghiệp đó không đến lớp, đó cũng là lần cuối cùng anh thấy cậu ta. Ông và bạn mình nghĩ đơn giản chắc là cậu ta được ba mẹ chuyển trường.

Người đàn ông đã không ngủ được trong cả đêm đó. Vào bữa sáng, ông ta không thể nuốt trôi bất cứ một thứ gì. Đi làm, ông ta thận trọng mở cửa trước và thấy cậu bé đang đợi ngoài trời tuyết Người đàn ông gần như không thở được . Dường như những cậu bé có đôi mắt xuyên thấu đang nhìn chằm chằm vào tâm hồn ông. Ông quỳ xuống cầu xin cậu bé tha thứ

“ Bạn có muốn tôi đền bù như thế nào? ” ông ấy đã khóc . “Chuyện đã quá lâu rồi… Lúc đó chúng ta còn là những đứa trẻ …Có những người khác tham gia nữa... Tôi không phải là người duy nhất .. Đó không phải là lỗi của tôi..”

Cậu bé chỉ biết đứng nhìn ông ta chằm chằm. Người đàn ông lấy xấp hóa đơn ra khỏi túi và nem chúng vào cậu bé.

“ Đây , cầm lấy cái này” ông nói . “Đó là tất cả số tiền trong ví của tôi”

Cậu bé lấy tiền từ đôi tay run rẩy của người đàn ông và biến mất mà không nói một lời.

Tối hôm đó , người đàn ông về nhà và ăn tối. Ông ta đã ăn trở lại và cảm thấy tốt hơn nhiều . Lương tâm của anh đã rõ ràng. Trong đêm, ông ta thức dậy và cảm thấy khát nước và đi xuống cầu thang để lấy cho mình một ly nước. Ông ta dừng lại ở ngưỡng cửa nhà bếp. Trong ánh trăng nhàn nhạt nhìn thấy lờ mờ một bóng dáng nhỏ bỏ lẫn khuất trong bóng tối.

Một giọng nhỏ thì thầm “ Ông chủ, cho con một xu”

Người đàn ông kinh hãi chạy ra khỏi nhà. Ông ta lái xe đến ngân hàng gần nhất và đợi tới khi mở cửa, để rút hết tất cả tiền của mình. Ông ta bán căn nhà, xe, và tất cả đồ đạc. Cho tất cả vào một cái vali lớn, từng xu mà ông ta có.

Cuối ngày hôm đó, ông ta bước xuống phố và đã gặp cậu bé đó lần nữa.

“ Ông chủ, cho con một xu” Cậu bé nói.

Người đàn ông mệt mỏi đặt vali tiền mình mang theo dưới chân cậu bé.

“ Đây là tất cả nhưng gì tôi ó, hãy cầm lấy nó và để tôi yên”

Cậu bé cầm cái va li kéo đi mà không nói một lời.

Đêm hôm sau, người đàn ông nằm ở ngưỡng cửa nhà cũ, cố gắng giữ ấm. Ông ta giờ chỉ mặc một chiếc quần cũ và một chiếc áo sơ mi sờn,ông ta đang ôm chặt một chiếc chăn bẩn thỉu để giữ ấm, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, ông lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần trong bóng tối. Cậu bé dừng lại ngay bên cạnh nơi ông ta nằm. Người đàn ông từ từ quay lại và nhìn lên. Ông ta hoảng sợ nhìn thấy cậu bẻ đang đứng trước anh

“Mày muốn gì ?” người đàn ông hét lên “ Tao đã đưa mày mọi thứ tao có rồi mà, mọi thứ, đó là tất cả những gì tao có”

Cậu bé nở một nụ cười ma mị và nói “Không, thưa ông, đó không phải là tất cả”

Cậu bé vươn bàn tay đen dài, xé toạc lồng ngực của người đàn ông và đã móc trái tim của ông ta.



Tổng hợp và biên tâp: IIIGroup

Ảnh: popsugar

Đọc chi tiết trên Website tại:

http://comentral.top/category/iiigroup-entertainment/

 

Người leo núi

Có một nhóm gồm 8 sinh viên học đại học trong câu lạc bộ leo núi. Một ngày mùa đông, câu lạc bộ quyết định tổ chức leo lên ngọn núi cao nhất trong khu vực. Trong quá trình leo núi, thời tiết trở nên xấu đi, họ gặp rắc rối và bị kẹt ở gần đỉnh núi trong 2 tuần liền.

Cuối cùng, đội cứu hộ đã tiếp cận được họ, chỉ còn 7 người sống sót, họ được đưa đến bệnh viện gần đó. Sau vài ngày, 6 người hoàn toàn bình phục , nhưng người còn lại bị tổn thương tinh thần mạnh sau trải nghiệm đó đến mức mất trí và bị đưa vào viện tâm thần.

Cảnh sát đã thẩm vấn 6 người bình phục về những gì đã xảy ra trong 2 tuần bị kẹt đó và tung tích của người còn lại bị mất tích. “ Anh ấy đã lang thang và không thấy trở lại” 6 người đó đều trả lời như nhau.

Sau đó họ đến thẩm vấn người thứ 7 ở bệnh viện tâm thần, khi họ hỏi về người mất tích, anh ta chỉ liên tục đập đầu vào bức tường và lặp đi lặp lại: “ 8…8…”



Tổng hợp và biên tâp: IIIGroup

Ảnh: crypticwilderness

Đọc chi tiết trên Website tại:

http://comentral.top/category/iiigroup-entertainment/

 

Truyện Cryptic cực ngắn - P8

20. Tàu hoả:

Công việc của tôi khá quan trọng trong chuyến tàu, tôi luôn luôn ở trên một chiếc tàu hoả. Hôm nay khi tôi đang ở trên tàu thì đột nhiên băng qua một người phụ nữ trước mắt tôi. Tôi có thể nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy. Nó thật sự rất chán nản.

21. Vợ tôi bị tấn công:

Vợ tôi bị trộm tấn công tại nhà khi tôi đang trên đường đi làm về. Cô ấy đâm hắn đến chết bằng một con dao đồ tể. Cảnh sát đã kết luận đó là một trường hợp tự vệ.

Khi tôi đến đón cô ấy ở đồn cảnh sát, cô ấy nói “Lúc em nghe thấy tiếng chuông cửa, em cứ nghĩ là anh đi làm về, nhưng khi mở cửa đó lại là một tên đeo mặt nạ, em sợ lắm.”

“ Có anh ở đây rồi” tôi ôm cô ấy, “ Không ai làm hại em nữa”

22. Em trai:

Tôi đã từng có em trai. Kỷ niệm duy nhất của tôi với đứa em là tôi đã đút cho nó viên kẹo đậu phộng yêu thích của mình. Em ấy vẫn sẽ sống mãi trong tim tôi, dù lúc đấy em chỉ mới 1 tháng tuổi. Tôi vẫn nhớ em ấy.

23. Hung khí:

Tôi đang tự hỏi những ngày qua cảnh sát đã làm gì. Họ dường như chẳng thể điều tra ra hồn bất cứ vụ án nào. Tôi đang sống trong một thành phố xảy ra rất nhiều vụ án và những ngày gần đây nó càng nghiêm trọng hơn. Tuần trước có một vụ giết người gần nhà máy tôi làm việc. Một người phụ nữ trẻ bị đâm bởi một cây chọt đá. Đấy không phải cây lấy đá bình thường, nó còn được trang trí bằng một cái đầu lâu xương chéo trên tay cầm rất oách. Tất cả những người sống trong khu vực đều thực sự hoang mang. Vụ án này rất được quan tâm, truyền thông đưa tin rộng rãi. Mẹ tôi thậm chí còn rất sợ, bà hạn chế ra khỏi nhà vào ban đêm. Tôi đã liên tục an ủi mẹ đừng lo lắng, nhưng bà ấy biết cảnh sát không thể giải quyết sớm được vụ giết người. Họ thậm chí còn chưa tìm ra hung khí. Thật kém cỏi.



Tổng hợp và biên tâp: IIIGroup

Ảnh: stitcher

Đọc chi tiết trên Website tại:

http://comentral.top/category/iiigroup-entertainment/

 

Một xu

Vào mùa đông, gió thổi lạnh, khắp nơi được phủ đầy tuyết, một doanh nhân vừa hoàn thành công việc đang rời khỏi văn phòng c...