Vào mùa đông, gió thổi lạnh, khắp nơi được phủ đầy tuyết, một doanh nhân vừa hoàn thành công việc đang rời khỏi văn phòng của mình. Khi bước ra khỏi toà nhà, anh nhìn thấy một đứa bé đang ngồi trên đường, mặc một chiếc quần xà lỏn bạc màu và một chiếc áo thun sờn vai đang run cầm cập vì lạnh.
“ Ông chủ, cho con xin một xu” Cậu bé van nài.
“Tránh xa tao ra” Người đàn ông khinh miệt phủi vai
áo, bước lên xe và bỏ đi.
Vị doanh nhân này khá thành công trông lĩnh vực tài
chính. Ông ta khá giàu có, có nhiều tiền trong ngân hàng, sở hứu một
căn nhà xa hoa ngay giữa thành phố nhưng chưa bao giờ ông ta cho tiền
người nghèo dù chỉ là một xu. Ông tuyên bố sẽ không bao giờ làm từ
thiện, ông không muốn cho tiền những kẻ lười biếng sống bám vào việc
xin tiền người khác.
Tối hôm đó, khi đi ký hợp đồng về, chuẩn bị chạy xe
vào nhà, ông bị sốc khi thấy cậu bé lúc sáng, vẫn bộ quần áo thân
hình gầy gò đang ở trước cửa nhà mình.
“ Ông chủ, cho con xin một xu” cậu bé nói.
Không mảy may suy nghĩ, ông ta đẩy mạnh cậu bé xuống
đất rồi bước vào nhà. Anh ngồi xuống phòng khách, trước lò sưởi ấm
áp, bật ti vi lên. Người vợ mang một khay hoa quả và thức ăn lên đặt
trước mặt anh ta. Khi đang ăn, ông ta bất giác nhìn ra cửa sổ, thấy
cậu bé đang đứng đó, tay ôm lấy nhau giữ ấm trong cái thời tiết cắt
da cắt thịt. Ông ta thở dài một cách bực bội rồi đứng dậy và kéo
rèm cửa.
Sáng hôm sau, khi đang ra khỏi nhà đi làm, cậu bé vẫn
ở đó,
“ Ông chủ, cho con xin một xu” Cậu bé nói
Người đàn ông cáu kỉnh phớt lờ cậu bé, lên xe chạy
đi. Bánh xe của ông xoay bắn tuyết vào đầy người cậu bé. Tối hôm đó,
khi ông ta trở về, cậu bé như đang đợi sẵn người đàn ông ở nhà. Ông
ta đã chán ngây khi phải gặp cậu bé, anh mò mẫn trong túi, tìm ra
một xu và vứt về phía cậu bé.
“ Có một xu chết tiệt của m đó” Người đàn ông thét
lên “ Giờ thì cút đi, đừng làm phiền tao nữa”
Cậu bé nhặt đồng xu lên, bỏ đi và không nói một
lời.
Ngày hôm sau, sau giờ làm việc, người đàn ông bước ra
nhưng không thấy cậu bé nữa, đường phố vắng tanh. Ông lái xe về nhà,
cũng không thấy cậu bé. Ông bước vào nhà, hôn vợ, ăn tối và xem ti
vi. Dương như cậu bé đã biến mất.
Vào nửa đêm, vị doanh nhân đang ngủ cùng vợ thì nghe
như một bàn tay lạnh lẽo đang chạm vào vai mình. Một giọng nói thì
thầm bên tai: “ Ông chủ, cho con xin một xu”
Người đàn ông sợ hãi thét lên và nhảy ra khỏi
giường, nhưng khi bật đèn thì không thấy ai khác trong phòng. Vợ ông
đãng cố gắng trấn tỉnh ông chắc ông đang bị ám ảnh với cậu bé ăn
xin kia quá mà ảo giác. Ông ta nằm xuống giương, nhưng cả đêm hôm đó
ông ta không thể nào ngủ được.
Ký ức của ông ta vô cùng mờ mịt, khi trời gần sáng,
ông ta bước lên gác nơi để đồ cũ, tìm lại và lật xem những cuốn kỷ
yếu của mình. Lật từng trang, ông ta tìm thấy bức ảnh kỷ yếu của
cậu bé mà ngày xưa ông bắt nạt không thương tiếc. Cuốn kỹ yếu rơi
xuống khỏi tay ông ta. Đó là cũng là cậu bé ăn mày.
Dần dần, ký ức của ông cũng dần trở lại, ông ta
nhớ ngày đó ông ta cùng với 3 người bạn đã kéo cậu bé đó ra con
sông địa phương. Sau khi đánh đập, họ đã cùng nhau xô cậu bé đó xuống
vùng nước băng giá rồi bỏ đi không thèm để ý. Ngày hôm sau cậu bé
tội nghiệp đó không đến lớp, đó cũng là lần cuối cùng anh thấy cậu
ta. Ông và bạn mình nghĩ đơn giản chắc là cậu ta được ba mẹ chuyển
trường.
Người đàn ông đã không ngủ được trong cả đêm đó. Vào bữa
sáng, ông ta không thể nuốt trôi bất cứ một thứ gì. Đi làm, ông ta thận trọng
mở cửa trước và thấy cậu bé đang đợi ngoài trời tuyết Người đàn ông gần như
không thở được . Dường như những cậu bé có đôi mắt xuyên thấu đang nhìn chằm
chằm vào tâm hồn ông. Ông quỳ xuống cầu xin cậu bé tha thứ
“ Bạn có muốn tôi đền bù như thế nào? ” ông ấy đã khóc .
“Chuyện đã quá lâu rồi… Lúc đó chúng ta còn là những đứa trẻ …Có những người
khác tham gia nữa... Tôi không phải là người duy nhất .. Đó không phải là lỗi
của tôi..”
Cậu bé chỉ biết đứng nhìn ông ta chằm chằm. Người đàn ông lấy
xấp hóa đơn ra khỏi túi và nem chúng vào cậu bé.
“ Đây , cầm lấy cái này” ông nói . “Đó là tất cả số tiền
trong ví của tôi”
Cậu bé lấy tiền từ đôi tay run rẩy của người đàn ông và biến
mất mà không nói một lời.
Tối hôm đó , người đàn ông về nhà và ăn tối. Ông ta đã ăn trở
lại và cảm thấy tốt hơn nhiều . Lương tâm của anh đã rõ ràng. Trong đêm, ông ta
thức dậy và cảm thấy khát nước và đi xuống cầu thang để lấy cho mình một ly nước.
Ông ta dừng lại ở ngưỡng cửa nhà bếp. Trong ánh trăng nhàn nhạt nhìn thấy
lờ mờ một bóng dáng nhỏ bỏ lẫn khuất trong bóng tối.
Một giọng nhỏ thì thầm “ Ông chủ, cho con một xu”
Người đàn ông kinh hãi chạy ra khỏi nhà. Ông ta lái
xe đến ngân hàng gần nhất và đợi tới khi mở cửa, để rút hết tất
cả tiền của mình. Ông ta bán căn nhà, xe, và tất cả đồ đạc. Cho tất
cả vào một cái vali lớn, từng xu mà ông ta có.
Cuối ngày hôm đó, ông ta bước xuống phố và đã gặp
cậu bé đó lần nữa.
“ Ông chủ, cho con một xu” Cậu bé nói.
Người đàn ông mệt mỏi đặt vali tiền mình mang theo
dưới chân cậu bé.
“ Đây là tất cả nhưng gì tôi ó, hãy cầm lấy nó và
để tôi yên”
Cậu bé cầm cái va li kéo đi mà không nói một lời.
Đêm hôm sau, người đàn ông nằm ở ngưỡng cửa nhà cũ, cố gắng
giữ ấm. Ông ta giờ chỉ mặc một chiếc quần cũ và một chiếc áo sơ mi sờn,ông
ta đang ôm chặt một chiếc chăn bẩn thỉu để giữ ấm, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, ông lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần trong
bóng tối. Cậu bé dừng lại ngay bên cạnh nơi ông ta nằm. Người đàn ông từ
từ quay lại và nhìn lên. Ông ta hoảng sợ nhìn thấy cậu bẻ đang đứng trước
anh
“Mày muốn gì ?” người đàn ông hét lên “ Tao đã đưa mày
mọi thứ tao có rồi mà, mọi thứ, đó là tất cả những gì tao có”
Cậu bé nở một nụ cười ma mị và nói “Không, thưa ông,
đó không phải là tất cả”
Cậu bé vươn bàn tay đen dài, xé toạc lồng ngực của người
đàn ông và đã móc trái tim của ông ta.
Tổng hợp và biên tâp: IIIGroup
Ảnh: popsugar
Đọc chi tiết trên Website tại:
http://comentral.top/category/iiigroup-entertainment/